Mong manh cuộc đời - Truyện ngắn của Nguyễn Đình Tú

11/12/2010 20:36 GMT+7

Cô ơi, em lại thấy ma! Cô đã chẳng từng bảo là có cô thì không có con ma nào dám trêu em cả. Cô là thiên thần. Thần linh có thể chế ngự được ác quỷ. Có thiên thần bên em thì không có tà ma ác quỷ nào nào dám bén mảng tới.

Em đã tin thế.

Tin thế ngay khi trí óc non nớt của em nhận biết được rằng em đã bị một con ma trú ngụ ở trong người. Con ma ấy tồn tại trong em ngay từ khi em còn là một bào thai và sẽ hành hạ em suốt đời cho đến khi em chết.

Và cô xuất hiện.

Cô là thiên thần. Cô mặc định thiên tính ấy cho cả lớp biết. Lớp học đặc biệt. Tất cả chỉ có tám học sinh. Cả tám học sinh đều giống em, đều có ma trong người. Cô xuất hiện lần đầu tiên trước mười sáu con mắt học trò trong lớp bằng một bộ váy trắng. Thiên thần thường mặc đồ trắng. Và cô đặt tên cho bốn đứa con gái bằng bốn cái tên gắn với loài hoa hồng: Hồng Nhung, Hồng Bạch, Hồng Lam, Hồng Tím. Bốn bạn trai còn lại cô gọi theo tên bốn loại chim: Đại Bàng, Hoàng Hạc, Phượng Hoàng, Hải u.

“Các em sẽ là những con chim can trường và dũng mãnh nhất trong tất cả các loài chim. Loài chim không biết cầu nguyện. Chúng chỉ biết tin vào đôi cánh của mình. Năm châu bốn biển đều nằm dưới những đôi cánh sải dài. Những đôi cánh luôn đồng nghĩa với tự do…”. Cô nói với một nửa đám học trò của mình như thế.

“Còn các em, các em là những bông hoa xinh đẹp nhất trong muôn vạn những đóa hoa. Hoa sẽ đem lại cho đời màu sắc và hương thơm. Các em hãy kiêu hãnh vươn mình nở bung từng cánh khoe sắc thắm của mình dưới ánh mặt trời. Và ong bướm sẽ đến. Và trái ngọt sẽ trĩu nặng trên cành…”. Cô nói với một nửa đám học trò còn lại của mình như thế.

Đó là bài học đầu tiên của cả lớp. Sau bài học đầu tiên đó, các bạn trai bắt đầu nghĩ đến chuyện mình có thể biết bay. Còn các bạn gái nghĩ đến chuyện mình có thể lóng lánh sắc màu sau một đêm thức dậy. Còn em, em cứ lẩm nhẩm mãi với cái tên của mình. Hồng Nhung. Đúng rồi, tên em là Hồng Nhung. Em không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi. Em không phải là đứa trẻ vô thừa nhận. Em là Hồng Nhung. Em yêu cái tên ấy.

***

Ai bảo các em là những đứa trẻ bị bỏ rơi?

Bỏ rơi sao các em lại lớn lên được đến bằng này để hôm nay bắt đầu lên lớp với cô?

Các em sinh ra ở trong một khu rừng. Một hôm mẹ Cả đi vào rừng hái nấm thấy trên cây có một cái tổ chim rất to. Bỗng cành cây bị gãy. Cái tổ chim rơi xuống gốc. Mẹ Cả nhìn thấy bốn đứa bé trai đang nằm ngủ ngon lành ở trong ấy. Thế là mẹ bế bốn em bé về nhà. Bốn em bé ấy được mẹ Cả giao cho mẹ Ba nuôi.

Hôm sau mẹ Cả lại vào rừng hái nấm. Mẹ đi đến một con suối nhỏ. Nước suối rất trong và mát. Mẹ cúi xuống rửa mặt. Bỗng mẹ nhìn thấy một chiếc lá sen rất to đang trôi từ xa đến. Trên chiếc lá sen ấy có bốn đứa bé gái cũng đang ngủ ngon lành. Mẹ liền đặt các em bé vào làn mang về. Bốn em bé ấy được mẹ Cả giao cho mẹ Năm nuôi.

Đấy, sự tích ra đời của các em là như thế. Tất cả những đứa trẻ đều được sinh ra ở trong rừng. Sau đó người lớn mới nhặt về nuôi. Các em cũng được sinh ra ở trong rừng. Mẹ Cả nhặt các em về rồi các em được các mẹ ở trong trung tâm này nuôi nấng, chăm bẵm.

Không ai được phép bảo các em là bị bỏ rơi.

Cũng không ai được phép bảo các em là vô thừa nhận.

Vô thừa nhận sao các em vẫn có tên tuổi đàng hoàng? Các em được đăng ký khai sinh, được pháp luật bảo hộ, được người lớn yêu thương và chăm sóc. Các em có chung một mái nhà, có chung mẹ Cả, mẹ Hai, mẹ Ba, mẹ Bốn, mẹ Năm, mẹ Bảy… Bây giờ các em đã đến tuổi đi mẫu giáo. Và cô sẽ là người dạy dỗ các em.

Cô đã khai sáng cho chúng em hiểu ra cái điều rắc rối và phức tạp nhất - nguồn gốc bản thân - bằng những câu chuyện cổ tích giản đơn như thế.

Khi các bạn trai đều đã tin rằng mình là chim, và các bạn gái đều đã tin rằng mình là hoa rồi thì cô cho chúng em xếp hình.

Hồng Nhung, em thích hình nào trong số các hình này? Cô đưa ra tám cái hộp có vẽ hình ở bên ngoài rồi chỉ vào từng cái một mà hỏi em. Em bảo em thích cái hình có con gà trống đang gáy o… o kia. Cô liền bóc cái hộp ấy ra. Ôi chao. Hàng trăm miếng nhựa với đủ màu sắc và hình thù. Cô đặt chúng xuống nền nhà và bảo: “Em hãy xếp những miếng nhựa này thành hình con gà trống đang gáy o... o nhé. Xếp xong cô sẽ thưởng kẹo”.

Em thích lắm. Trong khi em đang lúi húi xếp hình thì cô lại đưa những cái hộp khác ra để hỏi bạn Hồng Lam, bạn Đại Bàng, bạn Hồng Bạch, bạn Phượng Hoàng và các bạn khác nữa, rằng các bạn thích hình nào để cô cho các bạn xếp hình ấy.

Cuối buổi xếp hình cô cho cả lớp xem kết quả của từng bạn. Ôi, em Hồng Nhung xếp con gì mà buồn cười thế này? Con gà trống có hai chân cơ mà, em bỏ đi đâu một chân rồi? À, em giấu chân con gà ở chỗ cánh của nó rồi. Thế một cánh của nó đâu? Đây rồi. Thế này thì gà có đứng được không?

Chà, em xấu hổ quá. Gà một chân thì đứng thế nào được. Cô liền xếp lại cho em. Cô đổi chỗ cho chân và cánh của con gà. Cô cũng đổi lại một vài miếng nhựa nữa. Thế là con gà trống đứng hiên ngang như hình ở vỏ hộp, vươn cổ ra gáy o... o!

Bây giờ đến bạn Đại Bàng nhé. Chiếc ô tô này có mấy bánh? Bốn bánh. Đúng rồi. Người lái xe điều khiển ô tô bằng gì? Bằng vô-lăng. Đúng rồi. Thế vô lăng đâu? Ái chà, bạn Đại Bàng lại vứt cái vô-lăng ra phía sau thế này thì lấy gì mà điều khiển ô tô. Bạn nào trả vô-lăng về đúng vị trí của nó nào? Hồng Nhung? Em xếp được chứ? Ừ, được rồi, cô mời bạn Hồng Nhung. Đúng rồi. Hoan hô. Hoan hô Hồng Nhung. Bây giờ thì đúng là cái ô tô rồi nhé. Đại Bàng thấy chưa nào? Ô tô phải như thế này chứ!

… Cứ thế cô đã cho chúng em tìm hiểu thế giới xung quanh mình từ những đồ vật, những tranh ảnh, những màu sắc, những hình khối lạ lẫm mà vui mắt, kỳ quặc mà thú vị, phức tạp mà đầy ham thích. Thỉnh thoảng cô dẫn cả lớp ra công viên chơi, đi vào rạp xem phim, đi ra hồ nước tập bơi. Chẳng ai trong lớp biết bơi cả. Mọi người chỉ dám nghịch nước một tí thôi. Chỉ nghịch nước một tí thôi, thế mà về nhà bạn Đại Bàng cũng bị cảm.

Bạn Đại Bàng cứ cảm mãi chẳng chịu khỏi. Mẹ Cả chuyển Đại Bàng sang nhà Sáu. Nhà Sáu là trạm xá của trung tâm. Mẹ Sáu là bác sĩ. Ai bị ốm đều được chuyển đến ở nhà Sáu. Đại Bàng chuyển đi, các bạn ở nhà Ba buồn lắm. Mẹ Ba lẩm bẩm, thế là con ma ấy nó bắt đầu hành hạ đứa bé rồi. Khổ thân, thằng bé kháu quá…! Mẹ Năm cũng chép miệng rồi nhìn trộm em, nhìn trộm cả Hồng Lam, Hồng Bạch, Hồng Tím nữa. Thế là sao nhỉ? Các anh chị ở nhà Hai, nhà Bốn, nhà Bảy, nhà Tám… cũng bị ốm và cũng bị chuyển đến nhà Sáu cơ mà? Sao mẹ của các nhà ấy không có cái nhìn giống như mẹ Ba, mẹ Năm?

“Trung tâm này có mười nhà. Mẹ Cả ở nhà điều hành. Chín nhà còn lại được giao cho từ mẹ Hai đến mẹ Chín chăm nom, săn sóc. Con cái của các nhà khác đều bình thường. Chỉ có những đứa trẻ ở nhà Ba và nhà Năm là không bình thường. Chúng bị ma ám. Khi nào con ma ấy đủ lớn, nó sẽ phá vỡ cơ thể đứa bé đòi chui ra. Khi ấy đứa bé sẽ rất đau đớn rồi chết”.

Một lần em được nghe các anh chị lớn tuổi ở nhà Hai nói chuyện với nhau thế. Tất nhiên em cảm nhận được điều này từ rất lâu rồi, từ ánh mắt của mẹ Năm cơ. Ánh mắt của mẹ Năm luôn muốn nói một điều gì đó với em mà không nói được. Chỉ đến khi nghe các anh chị lớn tuổi ở các nhà khác nói về bọn em thì em mới hiểu điều mẹ Năm muốn nói qua ánh mắt là gì!

Thế nhưng em đã tin rằng có cô ở bên, không có con ma nào làm hại được chúng em. Cô là thiên thần kia mà. Thiên thần ơi, cô hãy làm gì để giúp Đại Bàng đi!

“Ừ, cô sẽ giúp Đại Bàng chống chọi lại con ma ở trong người”.

Và thế là Đại Bàng vẫn được đến lớp học bình thường. Nhìn thấy cô và các bạn thôi là con ma sẽ không dám làm gì Đại Bàng nữa. Ôi, vui quá, lớp học vẫn đủ tám người. Chỉ có điều, Đại Bàng phải ngồi trên xe lăn và mang theo chai nước truyền lủng lẳng bên mình.

Nhưng rồi hình như con ma trong người Đại Bàng mỗi lúc một to lớn. Nó không còn biết sợ cô nữa. Cô mặc váy trắng, đứng ở góc lớp dạy em hát xong bài Bé lên ba, đến khi quay xuống thì Đại Bàng đã thiếp đi rồi. Cô lay gọi mà Đại Bàng không tỉnh. Cô vội chạy đi gọi mẹ Sáu. Mẹ Sáu cùng hai mẹ hộ lý nữa đến. Các mẹ đưa Đại Bàng về nhà Sáu. Mẹ Cả xuống thăm. Các mẹ lay gọi Đại Bàng mãi, đến nửa đêm Đại Bàng mới chịu mở mắt. Đại Bàng nhìn mẹ Cả bảo: “Con muốn gặp cô giáo”. Cô giáo hớt ha hớt hải chạy đến. Cô đây, cô mặc váy trắng của thiên thần đây. Con ma không dám làm gì em đâu. Đại Bàng nhoẻn cười bảo: “Không phải tại con ma đâu. Con ma sợ cô bỏ đi rồi. Nó không còn làm em đau nữa. Hôm qua em nằm mơ thấy khu rừng và cái tổ chim. Em nằm xuống cái tổ chim đó và cứ thế ngủ thiếp đi. Cái tổ ấy êm ái và mát mẻ lắm. Em nghe thấy cô và các bạn gọi em nhưng em không sao dậy được. Em ngủ ngon quá. Bây giờ em lại bay lên cái tổ chim ấy ngủ đây. Cô đừng gọi em nữa nhé. Em không dậy được đâu. Thỉnh thoảng em sẽ bay về đây thăm mẹ Cả, cô giáo, các mẹ khác và bảy bạn trong lớp. Đừng ai khóc nhé. Em bay đi đây…”.

***

Thế mà mọi người vẫn khóc ầm lên gọi Đại Bàng.

Em cũng khóc. Nhưng em chỉ khóc thầm thôi.

Sau khi Đại Bàng bay trở về với cái tổ chim ở trong rừng, lớp học chỉ còn bảy trò. Mẹ Năm rất hay nhìn em bằng đôi mắt biết nói. Đôi mắt ấy nói rằng: “Con là đứa bé nhỏ nhất, sức khỏe yếu nhất, cái ngày mà con ma lớn lên trong con sắp đến rồi. Nó sẽ phá vỡ cơ thể con và con cũng sẽ lại ra đi như Đại Bàng thôi”.

Em sợ ánh mắt của mẹ Năm. Mẹ Năm chỉ biết chờ đợi cái gì phải đến sẽ đến. Cô giáo không giống mẹ Năm. Cô giáo không chịu ngồi yên chấp nhận cái gì đến sẽ đến. Cô vẽ lên bảng cho chúng em nhìn thấy trung tâm cứu trợ trẻ mồ côi mà cô trò mình đang ở. Trung tâm được xây dựng trên một khu đất rộng với những ngôi nhà hình lục giác.

Mồ côi là gì á? Cánh tay cô khựng lại. Nét vẽ hình lục giác chùng xuống. Là những đứa trẻ sau khi được sinh ra ở trong rừng chưa có cặp vợ chồng nào nhận về làm con thì các mẹ ở trung tâm đưa về đây. Về đây rồi, các em được ăn học cho đến khi thành người lớn. Thành người lớn rồi phải biết thương yêu nhau, phải mang đến cho nhau niềm vui, phải biết chia sẻ với nhau nỗi buồn. Phải biết… Phải biết… Tóm lại là phải biết vì mọi người.

Cánh tay của cô vung lên. Nét bút màu nước của cô vẽ lên mặt bảng phooc-mi-ca những hình thù kỳ lạ.

Em bảo: Ma!

Cô bảo: Đứa trẻ nào cũng bị ma ám. Nhưng chúng đều biết đẩy con ma ấy ra khỏi người. Cách nào á? Chỉ có một cách thôi. Ấy là phải học biết chữ. Khi nào biết chữ, sẽ đọc được tất cả mọi cuốn sách, sẽ biết làm mọi cách để con ma không chui vào người mình được. Đã đến lúc cô dạy chữ viết cho các em. Nào, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé.

Cô ơi, vậy là em theo học cô được hai năm rồi đấy nhỉ? Hôm nọ bạn Hồng Tím không nghe lời mẹ Năm, không chịu mặc áo ấm, thế là bị viêm họng. Bạn ấy lại phải chuyển lên nhà Sáu. Em nghe thấy mẹ Năm bảo: “Cứ tưởng con Hồng Nhung cơ, không ngờ lại là cái con bé to khỏe nhất này”. Con ma nó chưa vào được người em có phải vì em học được nhiều chữ của cô nhất không? Trong bảy bạn cô vẫn khen em là hát hay nhất, múa dẻo nhất, xếp hình nhanh nhất và nhớ được nhiều chữ cái nhất. Có phải con ma nó thấy em có nhiều chữ nên nó sợ? Bạn Hồng Tím chưa học hết bảng chữ cái đã bị ma ám rồi. Liệu bạn ấy có qua khỏi để học tiếp không hả cô?

***

Bạn Hồng Tím lên nhà Sáu được một tuần thì chết. Cô bảo bạn ấy hóa thành thiên thần, bay đi với đám mây ngũ sắc rồi. Bạn Hồng Tím còn trẻ con mà cũng được làm thiên thần hả cô? Em tưởng con ma nó phá vỡ người bạn Hồng Tím rồi nó phải mang bạn ấy xuống địa ngục chứ.

Vậy là em học sắp xong bảng chữ cái rồi. Cô bảo khi nào thuộc hết các chữ cái cô sẽ dạy đánh vần và dạy viết tên mình. Ôi, cái tên em dài quá, bao giờ em mới viết được chữ Hồng Nhung hả cô? Mẹ Năm bảo, cứ đà này chưa biết đến khi nào em mới viết được tên mình.

Em giật mình. Sao cơ? Cô giáo bị cảm phải vào nằm nhà Sáu rồi.

Em chạy vội lên với cô. Cô lại giống bạn Đại Bàng rồi. Cô tắm nước lạnh nên bị cảm. Ánh mắt mẹ Năm nhìn cô giống như nhìn bạn Hồng Tím vậy. Ánh mắt ấy nói rằng, từ nhiễm chuyển sang giai đoạn phát bệnh rồi. Thế nghĩa là sao? Cô mà cũng bị ma ám ư? Cô có rất nhiều chữ cơ mà. Con ma nó sợ chữ, sao nó dám chui vào người cô?

Đêm ấy em không ngủ được. Em nghe hết câu chuyện giữa mẹ Năm và mẹ Ba. Cô giáo năm nay mới hai mươi bảy tuổi. Ừ, trẻ quá. Cô về dạy ở trung tâm này được bảy năm rồi. Trong một lần lên lớp vào giờ thủ công, một bạn học sinh đặc biệt như em đã ngã vào chiếc kéo cắt giấy màu. Chiếc kéo đâm vào đùi làm bạn học sinh đổ máu. Cô chạy lại rút cái kéo ra, bạn học sinh đau quá, ôm chặt lấy tay cô. Thế là cô cũng đổ máu theo.

Con ma trong cậu học trò đã theo đường máu xâm nhập vào người cô. Và con ma đã chiếm lấy người cô làm nơi trú ẩn. Khi ấy cô lại đang có thai. Con cô ra đời cũng bị ma ám, được hơn hai tuổi thì từ bỏ cô để trở về với khu rừng sơ sinh. Từ ấy cô không sinh đẻ nữa. Cô vẫn nhận dạy dỗ những đứa trẻ như em. Cô rất có kinh nghiệm dạy những đứa trẻ bị ma ám nên tám đứa học trò chúng em mới yêu quý cô đến thế.

Nhưng cô ơi, chẳng lẽ tài giỏi như cô, là hiện thân của thiên thần, lại nhiều chữ như cô mà không chống chọi được với con ma khủng khiếp ấy sao?

Đêm nay em sẽ ở bên cô. Em thấy mẹ Sáu nhiều lần tiêm thuốc cho cô. Mẹ Cả cũng ngồi bên cô suốt cả đêm.

***

“Đám học trò thế nào hả em?”. Khi cô tỉnh mẹ Cả đã hỏi cô về lớp học. Cô bảo: “Chị ơi, chị có tiếc bao nhiêu chữ em dạy cho tám học trò ở nhà Ba và nhà Năm đều vô nghĩa không?”. Mẹ Cả lắc đầu: “Em đừng nói thế. Chị vốn cũng là giáo viên như em. Chúng ta đâu chỉ dạy chữ mà dạy làm người cho bọn trẻ đấy chứ. Dù tồn tại trên thế gian này một phút thì cũng phải học để biết làm người. Em gắng khỏi bệnh rồi còn tiếp tục dạy dỗ bọn trẻ dẫu chúng chỉ trôi qua cuộc đời này trong chốc lát. Chị lại mới tiếp nhận thêm sáu đứa trẻ bị nhiễm Hat y vê di truyền nữa đấy. Chúng rất cần em, thiên thần của chị ạ”.

***

Vì ở bên cô suốt đêm nên em bị cảm lạnh. Sáng hôm sau em không dậy được. Em bị đau khắp người. Em bắt đầu thấy ma. Cô ơi, em cố gắng học chữ để chống lại ma nhưng bây giờ học chưa xong bảng chữ cái thì ma đã chui vào người em rồi. Nó lớn lên nhanh lắm. Em sợ lại phải giống bạn Hồng Tím, cưỡi mây ngũ sắc ra đi khi chưa tự tay viết được một câu nào thì buồn lắm. Cô dạy cho em cách viết chữ đi. Em muốn viết một câu. Một câu ngắn thôi.

Hình như em đã gào thét rất nhiều trong giấc ngủ thì phải. Đến nỗi, mẹ Năm không đành lòng, phải bế em đến bên giường cô. Cô ôm em rất chặt. Em hỏi: “Cô ơi, con mơ thấy ma nhiều lắm nhưng con lại chẳng thấy nó có hình thù gì cả. Con ma ấy nó như thế nào hả cô?”.

Cô hôn em một nụ hôn đẫm nước mắt. “Nó vô hình vô ảnh. Khi nào học hết bảng chữ cái, em sẽ gọi được tên nó”.

Cô lại ôm em, lại hôn em bằng những nụ hôn thấm đẫm nước mắt.

Mẹ Năm đưa em trở lại giường.

Em ngủ thiếp đi.

***

Bây giờ em đã tỉnh lại.

Sờ tay lên trán em thấy mát. Cơn sốt trong người em đã lui rồi. Hình như em đã khỏi ốm.

Cô ơi, đêm qua em đã không còn mơ thấy ma nữa.

Mọi người đi đâu cả rồi? Sao nhà Sáu lại im ắng thế này? Cô ơi! Các mẹ ơi! Đừng bỏ em.

Em muốn sống! 

N.Đ.T

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.